"Đơn Phương Người Đơn Phương"

Bài thơ này được viết vào rạng sáng một ngày giữa năm 2021, là khoảng thời gian mình đang học tại trường Cao đẳng Kinh tế TP.HCM. Lúc này mình có tiếp xúc, trò chuyện, chơi cùng với một cô bạn chung lớp, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu chắc có lẽ bất cứ người con trai nào khi nhìn thấy cô ấy đều có cảm giác muốn che chở và cô ấy cũng có khá nhiều vệ tinh xung quanh. Bởi điều đó nên mình chưa bao giờ dám có suy nghĩ sẽ tỏ bày cảm xúc của bản thân cho cô ấy biết, mình chỉ dám giữ riêng thứ tình cảm đó để làm động lực cho bản thân cố gắng học tập. Nụ cười của cô ấy là "phần thưởng", là thứ động viên tinh thần lớn nhất để mình tiếp tục phấn đấu trong suốt những tháng ngày mình còn theo học tại HCE. Đến nay dù đã tốt nghiệp cũng lâu và cảm giác "say nắng" đã không còn, nhưng mỗi khi lướt newsfeed hay "vô tình xem được" story của cô ấy mình vẫn còn nhớ về những khoảnh khắc hai đúa học cùng nhau. 
Tiêu đề bài viết chỉ mang tính chất "làm màu", thực ra ở đây chỉ có mỗi mình là đơn phương thôi!
- Tiêu Vũ -      

Một đêm dài, với bao niềm nhung nhớ,
Người đâu rồi, để tôi mình bơ vơ?
Người biết không... nơi đây, có kẻ khờ,
Ngày nhớ người, đêm về thường hay mơ!

Tình đơn phương, ôi! Thật nhiều trắc trở,
Thế nhưng mà, lòng tôi vẫn cứ chờ...
Mong một ngày, lối tim người sẽ mở,
Hai đứa mình cùng dựng mối tình thơ! 


Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn